Savatage là một trong những band nhạc được yêu mến nhất trong lịch sử của dòng nhạc Power Metal và được một lượng lớn fan trung thành tôn thờ. Âm nhạc của nhóm đặc trưng bởi giọng hát vô cùng mạnh mẽ của Jon Oliva kết hợp với đoạn riff guitar nhanh, mạnh và những đoạn solo guitar đầy tính giai điệu và cảm xúc của Criss Oliver. Criss Oliva không phải là một guitarist quá giỏi về mặt kỹ thuật nhưng những bài hát mà anh chơi đều tràn đầy năng lượng và cảm xúc và có hồn – một điểm mà rất nhiều tay guitar kỹ thuật hơn anh rất nhiều lại không thể có được. Cũng chính điều này đưa Criss Oliva trở thành một trong những tay guitar được yêu mến nhất của làng nhạc Metal thế giới.

Sirens

Savatage thành lập từ năm 1979 dưới cái tên Avatage bởi hai anh em nhà Oliva, đến năm 1983 thì nhóm đổi tên thành Savatage. Âm nhạc của nhóm cũng chia thành 3 thời kỳ rõ rệt: thời kỳ đầu họ chơi nhạc kiểu Metal truyền thống, thời kỳ sau chơi Power Metal với những ảnh hưởng của Progressive Rock và Opera (từ năm 87 tới năm 93) và thời kỳ cuối cùng là sau cái chết của tay guitar huyền thoại Criss Oliva vào năm 1993 (do bị tai nạn). Cái chết của Criss là một bước ngoặt rất lớn trong lịch sử của band nhạc và nó cũng là điểm chấm dứt cho thời kỳ vàng son của band. Tuy sự vắng mặt của Criss là vô cùng đáng tiếc, nhóm vẫn tiếp tục tung ra những album rất chất lượng. Chúng ta sẽ lần lượt điểm qua những thời kỳ chính của Savatage.
Năm 1983, sau khi đổi tên thành Savatage, nhóm tung ra album kinh điển đầu tiên Sirens ngay trong năm này. Album này gây shock cho giới hâm mộ nhạc Metal thế giới với những đoạn solo đầy tính giai điệu của Criss, giọng ca của Jon Oliva rất mạnh mẽ, đầy giận giữ, gào thét và hơi khàn tạo ra cho Savatage một thứ âm nhạc hoàn toàn khác biệt so với các band khác tại thời điểm bấy giờ. Những bài hát như Sirens, Holocaust, I Believe hay Scream Murder là những bài hát vô cùng được yêu thích trong album này. Về mặt tổng thể đây là một album kinh điển của Metal.

Album thứ 2 của nhóm là Power Of The Night là một bước tiến tiếp theo của Savatage hướng về phía Power Metal (tuy vẫn còn rất nhiều ảnh hưởng của Metal cổ mà tiêu biểu là Judas Priest). Album khá hay với nhiều đoạn riff guitar mà những fan hâm mộ Criss không thể bỏ qua như các bài hát: Power Of The Night, Necrophilia, Unusual, Skull Session…
Vào năm 1985 thì bản thân Savatage sau những thành công của Sirens đã có hợp đồng với một hãng đĩa lớn là Atlantic. Tuy nhiên, chính điều này lại khiến cho họ tung ra một trong những album đáng quên nhất trong lịch sử của band nhạc là Fight For The Rock vào năm 1986. Đây là album bị thương mại hóa quá nhiều và hoàn toàn nghiêng về Hardrock. Tuy nhằm mục đích thương mại nhưng album cũng không thành công về mặt thương mại khi bán được rất ít và bị người hâm mộ ngoành mặt. Sự thất bại của Fight For The Rock là động lực rất lớn để anh em nhà Oliva thay đổi hoàn toàn âm nhạc của mình trong những album tiếp theo trong thời kỳ vàng son của band nhạc.

Hall Of The Moutain King

Sự thay đổi chính trong sự nghiệp của Savatage diễn ra vào năm 1987 sau khi Jon Oliva gặp Paul O’Neill, người sau này là nhà sản xuất và cũng là một trong những người sáng tác nhạc và lời chính cho band nhạc. Khởi đầu cho sự thay đổi này là album kinh điển Hall Of The Moutain King vào năm 1987. Dưới sự ảnh hưởng của O’Neill, âm nhạc của Savatage lúc này trở nên phức tạp hơn và chịu nhiều ảnh hưởng của Progressive Rock. Để diễn tả chính xác âm nhạc của Savatage lúc này thì có thể nói họ chơi một thứ Power/Progressive Metal. Album còn chứng kiến nhiều ảnh hưởng của nhạc cổ điển (chơi lại một số đoạn của Grieg và Holst, hai nhà soạn nhạc cổ điển cuối thể kỷ 19 đầu 20). Đây là một trong những album kinh điển và thành công nhất trong lịch sử của Savatage khi chiếm vị trí thứ 116 trên bảng xếp hạng của Mỹ và cũng là album bán chạy nhất của nhóm (hơn 300.000 bản). Một album chứng kiến sự trưởng thành vượt bậc của Savatage và cũng chiếm một vị trí rất trang trọng trong lịch sử của Metal với một số tác phẩm tiêu biểu không thể quên như: Hall Of The Mountain King, 24Hrs hay Strange Wings. Lần đầu tiên Savatage quay video clip cho một bài hát của mình và thường xuyên được phát trên MTV, đó chính là bài hát trùng tên album.

Sự thành công của Hall Of The Moutain King được tiếp tục duy trì trong album sau đó là Gutter Ballet vào năm 1989. Lúc này âm nhạc của Savatage có phần nhẹ nhàng hơn so với các album trước đó và chịu rất nhiều ảnh hưởng của nhạc cổ điển dạng giao hưởng. Khác với các album trước, Gutter Ballet là một album concept (có một cốt truyệt riêng cho cả album). Lúc này thì âm nhạc của Savatage nghiêng nhiều hơn nữa về Progressive Metal hơn là Power Metal. Giọng của Jon Oliva lúc này cũng chịu ảnh hưởng rất lớn của Opera chứ không còn hoang dại như trước nữa. Các bài hát trong album cũng dài hơn, cấu trúc phức tạp hơn và sử dụng rất nhiều piano. Nếu có một từ để miêu ta album này thì đó chỉ có thể là: kinh điển. Một số bài hát hay nhất trong lịch sử của Savatage hiển nhiên cũng có mặt trong album này, trong đó có Gutter Ballet và When The Crowds Are Gone.

Album tiếp theo của Savatage là Streets – 1991 tiếp tục là một album kinh điển và là một trong những album được yêu thích nhất của người viết bài. Một lần nữa đây là album concept. Nội dung của album kể về sự sa ngã của một ngôi sao nhạc rock (anh này tên là D.T Jesus). Anh này nghiện ma túy, hành trình của anh này để trở lại thành một ngôi sao lần nữa và cuối cùng vẫn không cưỡng lại được sự quyến rũ để rồi lại tiếp tục ngã đổ. Nội dung chính của album dựa trên một cuốn sách của O Neill. Đây cũng là album đầu tiên mang âm hưởng rock opera của Savatage và có lẽ cũng là một trong những album rock opera hay nhất trong lịch sử. Âm nhạc trong album này cũng rất phức tạp, với sự hòa trộn của rất nhiều thể loại khác nhau như Symphonic Metal , Metal cổ , Hard rock, ballads, folk… tuy nhiên có một điểm chung cho tất cả các bài hát trong album này là đều rất hay nên để chỉ ra những bài hay nhất thì cũng rất khó. Một album không thể thiếu trong bất kỳ bộ sưu tập của một người yêu Metal nào.

Streets là một album kinh điển và đỉnh cao sáng tạo của Savatage nhưng nó lại bắt đầu cho sự thay đổi của band nhạc. Sau album này thì Jon Oliva rời khỏi nhóm để theo đuổi sự nghiệp ở sân khấu Broadway (nhưng anh vẫn là người sáng tác nhạc chính cho band nhạc). Giọng ca Zachary Stevens được chọn để thay thế Jon. Giọng của Stevens thì còn mang nhiều âm hưởng Opera và thậm chí còn tốt hơn của Jon Oliva (tuy nhiên lại không có sự nổi loạn và hoang dã như của Jon). Savatage cho ra album thứ 7 và là album cuối cùng của Criss Oliva là Edge Of Thorn vào năm 1993. Dù Jon Oliva không còn hát chính trong album này nhưng sự hiện diện của ông này là còn rất rõ nét: ông vẫn chơi piano, keyboards và trống trong một số bài trong album và tham gia sáng tác cùng Criss và O’Neill. Đây cũng là kiệt tác cuối cùng của Criss, sau album này, anh mất trong một tai nạn giao thông (bị một tài xế say rượu đâm phải). Những bài hát như: Edge Of Thorns, Follow Me hay All That I Bleed là những nhạc phẩm vô cùng được yêu thích của Savatage trong album này.

Chance

Sau cái chết đầy bất ngờ của Criss, Jon Oliva cố gắng trong tuyệt vọng để Savatage không chết yểu. Ta nên nhớ rằng tiếng guitar của Criss chính là một trong những yếu tố cơ bản tạo nên âm nhạc của Savatage. Anh này cũng chính là một trong những người sáng tác chính của Savatage nên việc mất đi Criss là tổn thất tưởng như Savatage không thể gượng dậy được. Thế nhưng, chỉ một năm sau cái chết của Criss, Savatage đã cho ra đời album Handfull Of Rain vào năm 1994. Thực chất đây gần như là một album solo của Jon Oliva (ông này sáng tác tất cả các bài hát và chơi gần như tất cả các nhạc cụ trong album, ngoại trừ phần vocal và một phần lead guitar). Phần việc guitar trong album này được giao cho Alex Skolnick, tay guitar của nhóm nhạc Testament. Về mặt âm nhạc thì album có nhiều điểm tương đồng với Edge Of Thorn nhưng vẫn có rất nhiều điểm đáng chú ý và một số bài hát rất hay như: Chance, bài hát phong cách bè Opera đầu tiên của Savatage, Watching You Fall hay bản ballad tuyệt vời tưởng nhớ Criss – Alone You Breath.

Skolnick chỉ xuất hiện duy nhất trong album Handfull Of Rain, sau album này anh rời bỏ Savatage vì không đóng góp được nhiều trong những sáng tác và âm nhạc của Savatage nên quyết định theo đuổi sự nghiệp solo. Chris Caffery là người được chọn thay thế Skolnick. Cùng với sự xuất hiện của tay guitar thứ hai là Al Pitrelli, Savatage bước vào ghi âm album tiếp theo ngay trong năm 1995 là Dead Winter Dead. Một lần nữa đây là album concept và mang âm hưởng Rock Opera. Album này tuy không được đánh giá cao bằng siêu phẩm Streets, 4 năm trước đó nhưng cũng được rất nhiều fan hâm mộ yêu thích. Nội dung của album kể về một chuyện tình của một chàng trai người Serbia và một cô gái Hồi giáo Bosnia trong giai đoạn những năm đầu thập kỷ 90, khi nước Nam Tư cũ đang trong thời kỳ chiến tranh tôn giáo diễn ra hết sức nặng nề. Cả chàng trai và cô gái đứng ở hai bờ chiến tuyến. Tuy nhiên họ đều có một tình yêu chung là âm nhạc, sau này kh họ gặp nhau họ nhận ra cuộc chiến mà họ tham gia hoàn toàn điên rồ và vô nghĩa nên quyết định từ bỏ quân đội để giã từ cuộc chiến giữa những con người đã từng coi nhau như anh em ruột thịt. Album này có một số nhạc phẩm hết sức nổi tiếng là Christmas Eve (Sarajevo 12/24) và One Child.

Đến năm 1997, Savatage tiếp tục tung ra một album concept nữa là The Wake Of Magellan với nhiều điểm tương đồng với Dead Winter Dead với sự có mặt của những âm thanh giao hưởng. Tuy nhiên các bài hát thì dài và ít đau đớn hơn so với Dead Winter Dead. Chính vì thế album này cũng được không ít fan hâm mộ yêu mến với những bài hát như Sleep hoặc Turns To Me. Đây cũng là album cuối cùng của Zachary Stevens trong vai trò người hát chính của Savatage.

Album cuối cùng của Savatage là Poets & Madmen tung ra vào năm 2001 với Oliva đảm nhận trở lại vai trò hát chính. Đây cũng là một concept album nhưng lại là một bước lùi trong sự nghiệp của Savatage khi không còn được đánh giá cao như những album trước đó. Chính thất bại của album này là lý do khiến Jon Oliva không tiếp tục tung ra những album tiếp theo dưới tên Savatage nữa mà theo đuổi một dự án mới là Jon Oliva’s Pain với những bài hát mang nhiều ảnh hưởng của ông và em trai là Criss. dự án này, Jon khai thác rất nhiều những sáng tác của cũ của Criss Oliva nên chất âm rất giống với Savatage cổ.

Trải qua một sự nghiệp sóng gió nhưng cũng vô cùng lẫy lừng với hàng loạt những album chất lượng cao. Rất nhiều trong số các album của Savatage xứng danh kinh điển của dòng nhạc Heavy Metal. Mặc dù không mấy thành công về mặt thương mại (sau này Jon Oliva thành lập nhóm Trans-Siberian Orchestra với âm nhạc còn không mang nhiều tính đột phá như Savatage nhưng lại vô cùng thành công về mặt thương mại, mỗi album đều bán được vài triệu bản) nhưng Savatage vẫn là một trong những cái tên được yêu mến nhất của Heavy Metal trên toàn thế giới. Sự thành công có phần khó hiểu của Trans-Siberian Orchestra làm Jon Oliva tin rằng chỉ vì cái tên mà Savatage mà một band nhạc vô cùng đặc biệt không thể trở nên thành công và nổi tiếng được. Tuy nhiên cái tên Savatage và những đoạn solo guitar đầy xúc cảm của Criss Oliva sẽ luôn ở trong tim những người hâm mộ Metal trên toàn thế giới.

SẢN PHẨM NỔI BẬT

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *