Tâm trí rực rỡ của Prince luôn là điều bí ẩn, bởi hầu như là ông từ chối diễn giải các ca khúc của mình và thích để khán giả tự suy đoán. Trong trường hợp đó, sẽ có nhiều ca khúc khiến người hâm mộ của ông phải nản lòng. Nhưng Purple Rain không nằm trong số đó. Trong nhiều thập kỷ, người ta vẫn cố gắng lần theo từng dấu vết nhỏ nhất để tìm đường vào trong tâm của Purple Rain.
Giống như một anh chàng si tình viết thư tay cho người trong mộng và khi hồi hộp mở thư đáp, anh ta thấy một tờ giấy trắng.
Stevie Nicks đã sợ hãi
Tất nhiên, Purple Rain được viết như một phần của bộ phim cùng tên, cho thấy Prince là một trong những tài năng lớn nhất của thập niên 1980 và chứng minh rằng anh không chỉ là hoàng tử nhạc pop mà còn là ngôi sao màn bạc. Nhưng ngay cả khi có bối cảnh, việc lần ra dấu vết ý nghĩa ca khúc vẫn rất khó.
Purple Rain viết năm 1983 và dự định là một ca khúc đồng quê. Nó thậm chí còn được gửi tới cho Stevie Nicks đình đám của Fleetwood Mac, người sau đó từ chối hát. “Thật là choáng ngợp” – bà nhớ lại sau này khi Prince gợi ý họ cùng hát chung. “Tôi nghe nó và thấy sợ. Tôi gọi lại cho ông ấy và nói: Tôi không thể. Tôi ước là mình có thể. Nó quá sức với tôi. Tôi rất mừng là mình đã làm như vậy bởi vì ông ấy viết nó và nó trở thành Purple Rain”.
Trong một buổi tập với nhóm The Revolution, Prince đã yêu cầu ban nhạc đệm đàn cho mình thử một ca khúc mới. “Tôi muốn thử thứ này trước khi chúng ta về nhà. Nó rất êm dịu” – ông nói. Theo Lisa Coleman, một thành viên của nhóm, Prince sau đó đã thay đổi cảm xúc ca khúc khi Wendy Melvoin bắt đầu chơi những hợp âm guitar mang tính biểu tượng: “Ông ấy rất phấn kích khi thấy nó cất lên rất khác biệt. Nó thoát ra khỏi cảm giác đồng quê. Sau đó, tất cả chúng tôi đã cùng chơi mạnh hơn một chút và nghiêm túc hơn. Chúng tôi chơi nó trong 6 giờ liên tiếp và tới cuối ngày thì chúng tôi gần như đã viết và cải biên xong”.
Sau khi ban nhạc cải biên, Prince hơi lo lắng vì ca khúc có nhiều tương đồng với một ca khúc khác là Faithfully của Journey. Thật ra thì ông quá lo tới mức gọi ngay cho Jonathan Cain của nhóm để xác nhận điểm khác nhau giữa chúng. Ông nhờ Cain nghe Purple Rain và hỏi xem có vấn đề gì không. Rất may, Cain lập tức thích nó. “Tôi nghĩ nó là giai điệu tuyệt vời” – Cain nhớ lại. “Tôi nói với ông ấy: Anh bạn ơi, tôi vô cùng vinh hạnh khi được anh gọi. Nó cho thấy anh rất cừ. Xin chúc mừng ca khúc nhé. Tôi nghĩ nó sẽ là hit”.
Purple Rain trở thành tâm điểm của bộ phim cùng tên năm 1984 và là điểm trọng yếu của bức tranh toàn cảnh. Trong phim, Prince được Wendy và Lisa đưa cho ca khúc mà anh bỏ qua không ngần ngại. Lập tức nổ ra tranh cãi giữa Prince, Wendy và Lisa khi họ kết tội ông là “hoang tưởng như thường lệ”. Tới cuối phim, khi nhóm của Prince đối đấu với nhóm The Time ở một trận thách đấu, Prince đã dùng Purple Rain để đánh bại đối thủ.
Đến Prince cũng sợ nốt
Đúng như mục đích ban đầu của Prince, ca từ là nỗi lòng mà nhiều người sẽ thấy mình trong đó. Thoạt đầu, nó như lời tâm sự của một chàng trai si tình, rằng anh không bao giờ định làm em buồn, anh chỉ muốn thấy em cười, anh không bao giờ cướp em từ người khác để rồi tình bạn của ta phải tan vỡ; rằng thời gian trôi qua và ai cũng muốn vươn tới một điều mới nhưng em dường như không thể quyết được. Chính vì thế nên Purple Rain luôn nằm trong top những ca khúc thất tình vĩ đại nhất mọi thời đại.
Thế nhưng, nếu nghĩ Purple Rain là một bản tình ca thì mới đúng một nửa. Tất nhiên, ca khúc có yếu tố ballad nhưng việc liên tục lặp lại hình ảnh cơn mưa tím như một cao trào, giải tỏa (Anh nghĩ tốt hơn là em nên dừng lại và để anh dẫn em tới cơn mưa tím, anh chỉ muốn nhìn thấy em trong cơn mưa tím) đã đưa khán giả đi tới không gian khác.
“Khi nói tới máu trên trời – đỏ và xanh bằng tím… Mưa tím gắn liền với tận thế và được ở bên người anh yêu, để đức tin/vị thần của anh dẫn qua cơn mưa tím” – Prince từng chia sẻ. “Theo một cách nào đó thì Purple Rain khiến tôi sợ hãi. Đó là con chim hải âu sẽ cuốn lấy cổ tôi chừng nào tôi còn làm nhạc”.
Nhưng màn trình diễn đáng nhớ nhất của Purple Rain chắc chắn vẫn phải là khi nó khép lại đêm diễn ở Atlanta ngày 14/4/2016. Một tuần sau, Prince qua đời và Purple Rain là giai điệu cuối cùng mà người ta nghe thấy vị hoàng tử không ngai này hát. Prince ra đi đã vĩnh viễn mang theo bí mật phía sau Purple Rain, chỉ để lại những ý niệm đáng sợ về cơn mưa tím. Nhưng người ta vẫn luôn bị ám ảnh bởi những điều họ không biết, hơn là những điều họ biết.
Bản ballad kinh điển…
Ông ấy không bao giờ muốn mất khán giả da đen của mình, điều vô cùng quan trọng với bản sắc của ông. Bởi vì ngay trong cộng đồng da đen, vẫn có những căng thẳng quanh màu da sáng của ông, hay liệu ông có phải đồng tính. Liệu có thể coi ông như là người trong cộng đồng? Tâm lý đó rất quan trọng với ông, nhưng ông cũng cố gắng để đi xa hơn nữa. Tôi nghĩ đó là một cuộc đấu tranh với ông, trong suốt cả cuộc đời”.
Purple Rain giống như Stairway To Heaven, một màu huyền bí phủ lên nó, giúp nó xóa nhòa đi những ranh giới tầm thường của loài người.