Có những người đi lang thang cả đời để tìm lấy cho mình liều thuốc hồi phục sau một cơn đau. Họ vùi sâu vào sự thống khổ và cho rằng mình là kẻ tuyệt vọng nhất thế giới. Có những người tìm đến cái chết như một cách giải thoát khỏi cuộc đời đầy đau thương khi họ luôn phải vùng vẫy trong cơn khủng hoảng lý tưởng…
Nhưng, cũng sẽ có những người khác cố gắng lục lọi sâu thẳm trong tâm thức và cả tiềm tiềm thức của mình một thứ hy vọng cuối cùng để tiếp tục sống: Niềm tin.

Khi kẻ đau đớn kia bắt đầu thu mình lại vào cái thế giới riêng, dìm mình xuống một biển cô đơn mênh mông, nghĩ về cuộc đời với những mảnh ký ức đau thương mà ở đó hắn không có lấy nổi một người đồng hành. Khi những nỗi đau đã ngấm rồi, nó tan đi, nhẹ nhàng và tản mát, đó mới là lúc những mảnh vỡ cứa vào lòng ta đau nhất. Thực tế, ở xã hội ngoài kia, sau những dòng chữ này là cả tỉ nỗi đau với hình thù khác nhau, chỉ là người ta có phô nó ra hay không thôi. Có những con nghiện vùi sâu vào tăm tối của những khu ổ chuột bẩn thỉu, váng vất khói ma túy. Có những người vừa mất đi cha mẹ. Có những người vừa bị ruồng rẫy khỏi một cuộc tình. Và cũng có những người, họ đau, vì đơn giản họ trống rỗng, họ chẳng cảm thấy gì cả, họ như không tồn tại trên cuộc đời này và thế giới cũng chẳng hề có trong mắt họ.

Những người đó, những kẻ đang chôn chặt mình vào một hố sâu đau khổ, bệ rạc đang sưu tầm nỗi đau, giống Down Town Jesus, nhân vật chính của concept trong album “Street – A rock Opera”, một siêu phẩm âm nhạc của Savatage. DT.Jesus, kẻ ăn mày dĩ vãng của ánh hào quang quá khứ đã vùng vẫy trong một vực thẳm xuyên suốt album cho đến bài hát cuối cùng “Believe” khi hắn được khơi sáng lại từ đáy sâu của bóng tối cũng bởi câu hát kết thúc cho toàn bộ album: “Tất cả những gì tao cần ở mày là Niềm Tin” (All I ask of you is Believe).

“Streets” ra đời năm 1991, khi thế giới đang bị bao phủ bởi một màu đen vô hình về ma túy, tôn giáo. Những tín đồ Rock vẫn luôn công nhận đây là tác phẩm tuyệt vời nhất của Savatage. Album là concept của ma túy, nỗi đau, sự cô đơn, mâu thuẫn tôn giáo, sự thất bại của tín ngưỡng với ẩn dụ ngay từ cái tên nhân vật chính: Down Town Jesus. Hắn từng là một ngôi sao cho tới khi sa vào những cực khoái mà ma túy đem lại, rồi rơi tự do trong đống bùn lầy khổ đau, tuyệt vọng và nghĩ tới cái chết.

Giọng Jon Oliva dè dặt, nhẹ nhàng khơi gợi về những nỗi day dứt tự sự của DT Jesus:“Vậy là sau tất cả những cuộc tình một đêm chóng vánh, mày chỉ còn lại một mình với trái tim như đã chết. Một đứa trẻ cô đơn đang cố gắng cứu lấy mình. Mày đang hối hận về những thứ mày chưa đạt được, những giấc mơ còn dang dở. Trái tim của mày như kẻ lang thang, nó đã đóng đá và đang gỉ máu”. (So after all these one night stands, you’ve ended up with heart in hand. A child alone on your own retreating. Regretful for the things you’re not and all the dreams you haven’t got. Without a home, a heart of stone lies bleeding).

DT Jesus, hay những kẻ đang sưu tầm nỗi đau ngoài kia đã có những lúc nghĩ rằng mình đã mất tất cả. Khi cơn tuyệt vọng lên đến tột đỉnh, khi họ muốn đẩy mình đến sự giải thoát cuối cùng có nghĩa là họ đã chẳng còn hy vọng, hứng thú gì với cuộc sống này nữa. Jon hiểu điều này hơn ai hết, bởi anh cũng là kẻ sưu tầm nỗi đau. Định Mệnh còn là thứ gì đó nghiệt ngã khi sau này, cái chết bất ngờ của người em trai Criss Oliva – guitar lead của nhóm đã khiến cả John và Savatage lập lại hình ảnh của Down Town Jesus để rồi một phần của “Believe” lại cất lên trong ca khúc tưởng niệm dành riêng cho Criss “Alone you breathe”.

Tiếng hát chất chứa cả một trời thấu hiểu, cảm thông của Jon đi cùng những giai điệu piano dìu dặt, nhẹ nhàng, dần dần xua tan những đau đớn của DT Jesus, đưa tâm hồn hắn trở lại với cuộc đời: “Cho những con đường mà anh đã theo đuổi. Cho những thứ mà anh chưa đạt được. Và cho những giấc mơ mà anh phải bỏ lại phía sau. Ta chính là con đường, là ánh sáng, là bóng tối trong màn đêm. Ta nghe tiếng anh, ta cảm thấy những giấc mơ của anh, và trong bóng tối, ta nghe thấy tiếng hét của anh. Đừng, đừng chạy, chỉ cần nắm lấy tay tôi. Và khi anh đứng vững được trong những cố gắng cuối cùng của mình thì tôi sẽ ở đó. Ta sẽ không bao giờ bỏ đi. Tất cả những gì ta cần ở anh là Niềm tin” (And for all the roads you followed. And for all  you did not find. And for all the dreams you had to leave behind. I am the way, I am the light. I am the dark inside the night. I hear your voice, I feel your dreams and in the dark I hear your scream. Don’t turn away, just take my hand. And when you make your final stand. I’ll be right there. I’ll never leave. All I ask of you is Believe).

Tiếng gào “Believe” đến xé lòng ở đoạn điệp khúc thứ 2 của Jon như sự thức tỉnh mạnh mẽ từ cõi mộng dành cho DT Jesus, cho chính bản thân anh, hay cho tất cả những kẻ đau đổ khác. Phải, Niềm Tin, một khái niệm quá mơ hồ, trừu tượng nhưng là liều thuốc giải độc đơn giản nhất. Ta sẽ không phải tranh cướp Niềm Tin với ai, không ai đánh thuế nó, không ai trực chờ để giành lấy nó, không ai cả. Nó ở trong ta, luôn luôn, chỉ là ta phải chắc chắn rằng ta biết mình cất nó ở đâu để có thể lôi ra ngắm nghía trong những lúc tuyệt vọng nhất.

“Cho tất cả những năm tháng anh đã sống như vay mượn. Cho tất cả những giọt nước mắt anh đã khóc và cho tất cả những nỗi sợ hãi mà anh phải cố gắng giấu diếm bên trong. Ta chính là con đường, là ánh sáng, là bóng tối trong màn đêm. Ta nghe tiếng anh, ta cảm thấy những giấc mơ của anh, và trong bóng tối, ta nghe thấy tiếng hét của anh. Đừng, đừng chạy, chỉ cần nắm lấy tay tôi. Và khi anh đứng vững được trong những cố gắng cuối cùng của mình thì tôi sẽ ở đó. Ta sẽ không bao giờ bỏ đi. Tất cả những gì ta cần ở anh là Niềm tin” (And for all the years you borrowed. And for all the tears you cried. And for all the fears you had to keep inside…)

Những đau đớn mà DT Jesus phải chịu là cả ở thể xác và trong tâm hồn khiến hắn đã phải rơi vào trạng thái kiệt quệ, trống rỗng, khủng hoảng đến cùng cực. Nhưng với “Believe”, bản thánh ca nhạc Rock cho những tâm hồn tội nghiệp, những kẻ sưu tầm nỗi đau, những kẻ mơ mộng viễn tưởng, hắn lại được khai sáng, không phải nhờ bất cứ ai mà chính là thứ Niềm Tin tiềm tàng trong hắn, hay trong bất kỳ ai khác. Niềm Tin kéo hắn vực dậy khỏi đống bùn lầy nhơ nhớp những tang thương, bệ rạc, xấu xa, đớn hèn. Tiếng guitar-lead của cố huyền thoại Criss Oliva và tiếng hát tái tê của Jon dày vò nỗi đau, đánh trả nó, chà đạp lên nó bằng những nhịp trống hối thúc, mạnh mẽ mỗi lúc một gia tăng. Thế rồi chỉ còn lại Niềm Tin kết bài, kết album và cũng là kết thúc cả một hành trình đau khổ xuyên suốt.

Hãy đứng lên, thả Niềm Tin của bạn khỏi ngục tù trái tim đi, hỡi những con người đang vùi đầu vào đau khổ và mất mát.

SẢN PHẨM NỔI BẬT

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *