Phân đoạn Audrey Hepburn ngồi bên cửa thoát hiểm, ôm đàn ngân nga Moon River bằng chất giọng mong manh là khoảnh khắc hiếm hoi trong suốt cả phim Bữa sáng ở Tiffany’s, công chúng được tiếp cận sâu nhất với thế giới nội tâm của cô nàng Holly Golightly, với những nỗi u sầu và tổn thương.
Người ta có thể chê trách Bữa sáng ở Tiffany’s (Breakfast at Tiffany’s) vì tô hồng sự thật về nữ chính Holly Golightly. Và việc gửi gắm vai chính cho minh tinh Audrey Hepburn còn bị cho là sai lầm. Nhưng chẳng ai có thể phàn nàn về bộ đôi làm nhạc phim – nhạc sĩ Henry Mancini và Johnny Mercer. Kể cả khi Moon River chưa thành hình.
Nhạc và lời “Moon River” vốn chẳng liên quan
Đơn giản vì hai nhạc sĩ Henry Mancini và Johnny Mercer không một lần cùng ngồi sáng tác. Chẳng có cái gọi là “chiến lược” bài hát gì hết, hai người ai làm việc nấy. Henry Mancini viết nhạc, Johnny Mercer viết lời.
Quan điểm ban đầu của nhà sản xuất phim là muốn Audrey Hepburn hát nhép. Nhưng Henry Mancini, sau khi xem Audrey hát một đoạn trong vở Funny Face, khăng khăng ông có thể tạo ra giai điệu dành cho quãng giọng giới hạn của nữ minh tinh này.
Thế mà Moon River, cuối cùng lại đồng điệu với màu sắc huyền ảo của bản ballad này đến lạ! Lần duy nhất hai nhạc sĩ gặp nhau là khi Johnny mang lời ca hoàn chỉnh đến gặp Henry Mancini, thống nhất xong hai người thu âm bản demo, đưa nó đến cho nhà sản xuất.
Bước qua xác tôi trước đã!
Nhưng hãng Paramount thì vẫn e ngại phần hát của Audrey. Và thế là thay vì phiên bản “nàng thơ” ôm đàn ngân nga đầy mộng mơ, chúng ta có tiếng hát của chính hai nhạc sĩ cùng dàn nhạc giao hưởng.
Còn Audrey Hepburn? Phải đến năm 1993 sau khi bà qua đời thì phiên bản bà hát mới được ra mắt trong album Music From The Films Of Audrey Hepburn. Đến năm 2004, nó được xếp thứ 4 trong danh sách “100 ca khúc trong phim” của Viện phim Mỹ.